Tin tức

Văn hóa nơi làm việc

10/12/2009

"Lương bổng cũng quan trọng nhưng mỗi lần đi xin việc, tôi đều xem xét văn hóa công ty rồi mới quyết định nhận lời hay không", Ngọc Lan, 26 tuổi, hiện đang là nhân viên marketing của một công ty quảng cáo tại Q.3, TP.HCM tâm sự.

Khổ vì văn hóa công ty nửa mùa

Không phải tự nhiên Ngọc Lan có suy nghĩ như vậy. Từ lúc ra trường và bắt đầu đi xin việc, cô đã có nhiều kinh nghiệm "xương máu" về văn hóa công ty.

Lần thứ nhất, Ngọc Lan xin vào làm tại Trung tâm ngoại ngữ Ánh Dương, TP.HCM (tên đã được thay đổi). Chỉ mới hai tháng làm việc, nhiệt huyết của cô đã bị dập tắt.

Người đứng đầu trung tâm là một giáo sư Việt kiều. Ông ta xây dựng một trung tâm như mô hình một vương quốc thu nhỏ. Vị vua cai trị không ai khác chính là ông ta.

Mọi quyền hạn đều nằm trong tay ông. Các chức vụ cao cấp khác chỉ là hình thức. Vì thế, các giáo viên và nhân viên luôn tìm cách lấy lòng giáo sư để được tăng lương.

Không những thế, mọi người còn chia bè phái, nói xấu nhau trước mặt giáo sư để tranh sự chú ý. Dần dần, Ngọc Lan cảm thấy môi trường làm việc của cô như một "chiến trường ngầm". Cầm cự được đến tháng thứ năm, cô nộp đơn xin nghỉ việc để thanh thản tâm trí.

Sau đó, Ngọc Lan đầu quân vào một thương hiệu cà-phê khá nổi tiếng. Công việc mới khiến cô luôn đau đầu vì suốt ngày bị nhà cung cấp gọi điện đòi tiền.

Không phải Lan làm việc thiếu hiệu quả hay vô trách nhiệm. Nguyên nhân vì trong tình hình kinh tế khủng hoảng, ban giám đốc đề ra chính sách trì hoãn thanh toán tiền hàng càng lâu càng tốt. Vì thế, các hóa đơn đều bị treo ít nhất ba tháng.

Trong một tiệc cưới, khi bạn trai Lan giới thiệu cô đang làm việc cho thương hiệu cà-phê nọ, một người bạn buột miệng: "Nghe nói công ty ấy là chúa trốn nợ thì phải".

"Lúc ấy, tôi chỉ ước có cái lỗ dưới đất để chui xuống", Lan ấm ức kể. Sau hôm ấy, Lan nhiều lần đệ đơn lên ban giám đốc yêu cầu thay đổi nhưng không cải thiện được tình hình. Cô đành xin thôi việc dù được cấp trên tăng lương để giữ lại.

Loading...